Lạc lối

Tạp nhạp

TomTom GO 510 GO 910Mấy năm trước, dùng dằng mãi mình mới mua một cái GPS nhân đợt bán rẻ mùa Giáng sinh. Cứ nghĩ có đi loanh quanh trong thành phố thì đã thuộc đường, còn đi chơi xa thì cứ lấy tập bản đồ Bắc Mỹ khổ lớn do hãng bảo hiểm tặng là đủ xài, nếu kỹ lắm thì in thêm chỉ dẫn đường sá từ Google Map là ngon ơ.

Hồi mới ra đời, thiết bị dẫn đường dùng định vị toàn cầu này có giá mấy ngàn đô, to đùng, chỉ có xe xịn mới gắn. Giờ hầu như bác tài nào lên xe cũng thủ theo một cái GPS nhỏ nhắn đút lọt túi quần, giá chỉ độ trăm bạc. Kể ra quá tiện lợi, không những dẫn đường rất chi tiết (nhất là cho những ai mới lái xa lộ), mà còn giúp bác tài chọn đúng bãi đáp cho những nhu cầu khác nhau. Phần tra cứu địa điểm “Points of Interest” có lẽ hữu ích hơn cả phần bản đồ và chỉ đường. Sắp hết xăng thì biết còn bao xa nữa tới trạm; con đòi đáp lại tiếng gọi thiên nhiên thì biết chỗ nào có điểm dừng rest stop để xả; đói bụng cứ bấm vào liệt kê đủ quán tây ta; thình lình muốn tìm chỗ ngả lưng hóng mát cũng tìm ra công viên dọc đường, đôi lúc may mắn gặp mảng xanh mê hoặc mãi không muốn rời.

Xài riết đâm ghiền, nhưng cũng đâm ra quá phụ thuộc, lắm khi thấy mình thành nô lệ của cái cục sắt vô tri kia. Mà cái sự nô lệ mù quáng là chúa nguy hiểm. Báo chí thỉnh thoảng đưa tin có người nhắm mắt theo GPS lái xuống đầm lầy hoặc vào đường cụt trong rừng. Trăm sự cũng tại cái phần mềm bản đồ. Thường một hai năm phải cập nhật và nâng cấp bản đồ. Mỗi lần tốn thêm ít tiền. Nếu không muốn mất tiền, thì chịu khó mất thời gian lùng sục các diễn đàn trên mạng tìm phần mềm mới miễn phí hoặc tìm cách bẻ khóa. Hoặc mua hẳn cái GPS đời mới. Mình chẳng muốn mất tiền hay thời gian, vậy là vẫn cứ xài đồ cũ. Bình thường đồ cũ vẫn xài tốt. Nhưng vài lần lạc lối vì hệ thống lạc hậu là sáng mắt, mà cũng nhờ đó học được mấy bài hay.

  1. Hồi hè, cả nhà lái xe qua Mỹ chơi. Chặng đi êm xuôi vì cứ một mạch từ nhà thẳng tiến tới địa điểm cần tới. Chặng về thay đổi chút xíu, ghé vào chỗ lạ, tới khi tìm đường tới cửa khẩu biên giới, thay vì chỉ khoảng 20 cây số, GPS tính lòng vòng thế nào ra gần 1.500 cây số, họa có mà điên. Chắc là khu vực đó đường sá thay đổi, nên GPS của mình chập mạch. Vậy là đành phải tự dò đường lên tới xa lộ chính, lên tới đó rồi GPS mới hoạt động bình thường, chỉ đúng đường. Bài học: Nếu bụng dạ mình nghĩ kẻ chỉ đường sai lầm hoặc điên, cứ theo trực quan của mình mà làm.
  2. Tháng rồi đi coi lá thu đổi màu. Nghiên cứu trước khá kỹ, chọn danh thắng xong cứ theo GPS mà lái. Tới nơi thấy chẳng phải chỗ mình cần. Ghé vào tiệm tạp hóa hỏi thăm, té ra là ở thị trấn lân cận. Bên này mấy thị trấn nhỏ vô danh thường mượn danh những địa điểm nổi tiếng kế cận khi liệt kê danh thắng, mà thị trấn nào cũng có mấy con đường chính đặt tên quanh quẩn toàn là King Street, Queen Street, Main Street. Bởi vậy mới đi lộn qua chỗ khác. Tiếc công nên cả nhà quyết định buổi sáng chơi ở chỗ này, chiều mới qua chỗ định đi ban đầu. Vậy mà khám phá nhiều điều lý thú ở cái small town này. Bài học: Nếu bị dẫn đi sai đường, dọc đường nên tìm tòi xem có gì mới gì hay. Nếu có, tội gì không từ bỏ con đường và cái đích đã định đó; bước chân qua chỗ mới, đời có lẽ tươi hơn.
  3. Đã tới lúc mình bắt đầu chán cái GPS cũ. Tiền sắm cái mới chẳng đáng là bao vì máy móc càng ngày càng rẻ, nhưng tâm lý tiếc đồ cũ vẫn nặng. Mùa Giáng sinh sắp tới thể nào cũng kiếm cái mới, nhưng vẫn giữ cái cũ làm kỷ niệm. Bài học: Cái gì cũng đến lúc hết giá trị sử dụng. Phần mềm cũ, hệ thống lạc hậu thì nên đổi. Đồ mới và hữu dụng không sắm mà xài thì làm sao tiến được với ai.

Thiên hạ đã cổ xúy lối tư duy đổi mới sáng tạo vượt ra khỏi những quy ước và lối mòn (ấy là diễn nôm thành ngữ “think out of the box“). Nay mình mạo muội chế thêm cụm từ “think out of the GPS“, tự diễn nôm luôn: tư duy vượt ra khuôn khổ “đã được chỉ đường / định hướng”. Có ai ủng hộ không? 

5 comments

  • Ủng hộ nhiệt liệt luôn, thỉnh thoảng cũng phải mở đường mới mà đi coi thử nó ra làm sao chớ đi mãi đường cũ chán lắm.
    Tôi thấy mấy cái đồ này cứ phải thay đổi luôn để cho người ta còn nghiên cứu, còn sản xuất, còn bán hàng nữa chớ. Để đồ cũ làm bộ sưu tập cũng hay đó bác.
    🙂

  • Hê hê, cách đây 3 năm hồi mới mua cái GPS đầu tiên, gặp đủ phiền toái như bạn gặp! Bây giờ thì biết “think outside the GPS” rùi! Dùng nó như guidance thì được, dùng 100% theo nó thì lủi xuống hồ là phải!!! Chi tiết thú vị- Hôm nào đi lạc, mà lại “chán cơm”, cứ gõ chữ “Pho” vào mục POI, gạt bỏ mớ “photography” “phoenix”, etc., chắc chắn tìm được quán Việt người quen dọc đường gió bụi! Chúc vui!

Trả lời uyen Hủy

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.